đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn

Bảo hành chính hãng điện thoại 1 năm tại các trung tâm bảo hành hãng Xem địa chỉ bảo hành. Bộ sản phẩm gồm: Hộp, Sách hướng dẫn, Cây lấy sim, Ốp lưng, Cáp Type C, Củ sạc nhanh Type C Xem hình. Xem Điện thoại OPPO A96 cũ giá từ 5.120.000₫ Tiết kiệm đến 26%. Gia thế không tầm thường, ba là một Chính trị gia, mẹ là doanh nhân với chuỗi cửa hàng Bách hoá tổng hợp Cửu Long. Còn lại chẳng có thêm tin tức gì ngoài những thành tích đáng kể khi anh học ở Đại học S. "Đáng tiếc khi chúng tôi không thể ghi bàn trong hiệp 1. Nhưng thật tốt khi chúng tôi có được bàn thắng sớm trong hiệp 2. Như tôi đã nói, trận đấu đầu tiên thường khó khăn. Chiến thắng này rất quan trọng với chúng tôi". Nữ diễn viên với biệt danh "Ba Lùi" đã gây chú ý khi ghi danh tại Miss Grand Vietnam 2022. Dù không có kinh nghiệm thi nhan sắc từ trước, gặp nhiều đối thủ có kỹ năng tốt nhưng Ngọc Thảo vẫn cố gắng ghi dấu ấn của mình và nhận được sự ủng hộ của khán giả, bạn bè Xem lời bài hát Nhớ Em Không Thốt Nên Lời do ca sĩ Ca sĩ Lương Gia Huy thể hiện: Bài hát: Nhớ Em Không Thốt Nên Lời - Lương Gia Huy. Bóng đêm hỡi sao cứ âu sầu, là vì đâu. Trái tim hỡi sao vấn vương ngày ta mất nhau. Đâu có hay vết thương đã rất lâu. Ngỡ quên nay lại càng thắm sâu. Khi bỗng dưng giữa đêm anh mix and match warna baju dan jilbab. 1000 AMĐổng Y Lạc được Doãn Thiếu Thư dẫn đến công viên. Cô kích động đến nỗi gặp trò nào là sẽ chơi trò đấy! Cứ như thể, cô chưa từng biết đến những trò này là hồi, cô lôi kéo anh đến tàu lượn siêu vẻ bề ngoài Doãn Thiếu Thư điềm nhiên như không, thật chất, trong lòng sợ hãi tột cùng, khuôn mặt nở nụ cười mà trên trán lấm tấm mồ Y Lạc nhìn thấy anh lấm tấm mồi hôi trên trán, ngạc nhiên hỏi “Thiếu Thư, sao anh đổ mồ hôi nhiều thế?” Cùng nói là hành động, cô lấy một gói khăn giấy khô từ trong túi ra, chậm mồ hôi cho anh. Đôi chân phải nhón nhón lên nhìn trong buồn cười vô cùng, Doãn Thiếu Thư phải cúi lưng xuống một chút, để cô có thể lau dễ dàng hơn. Mà lau hoài trán vẫn đổ, anh biện minh trời đang nóng cộng thêm sống trong máy lạnh quen rồi...Lạy trời phật! Vừa sáng sớm đã trải nghiệm cảm giác mạnh sớm, có trời mới biết, anh sắp xỉu đến nơi anh là trùm sợ độ cao. Lên máy bay thôi cũng đã xanh lét mặt mày Y Lạc cũng khó hiểu nhưng bỏ qua qua rất nhanh. Vì chỉ trán đổ mồ hôi chứ lưng Doãn Thiếu Thư không có nổi một hột mồ hôi chiếc tàu từ đưa lên cao, xong lại chúi xuống, trái tim của Doãn Thiếu Thư rớt xuống tận địa ngục luôn, được thêm mấy vòng tròn tàu lượn liên tục, anh nghĩ mình đi gặp Diêm Vương ân xá cho anh kiếp sau được rồi!Đổng Y Lạc vui thích cực kỳ, lúc bước xuống từ tàu lượn, cô còn không quên hét to “Sảng khoái quá!”Còn Doãn Thiếu Thư chân chạm được đất, anh muốn hoa mắt chóng mặt cả lên. Nhưng, vì vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng vốn có của mình, anh cố nở nụ cười, “Em còn muốn chơi trò gì không?”Hai mắt Đổng Y Lạc sáng lên, không ngại ngần trong lòng vui sướng, chỉ thẳng vào đu quay trên không gần đó không môi Doãn Thiếu Thư giật giật, lòng thầm nghĩ ai đó làm ơn đốt cháy hết các trò chơi cảm giác mạnh ở công viên này hộ anh được không? Hay ví dụ như, có con sư tử nào xổng chuồng nên mời khách về hết, đơn giản hơn... ừ! Bảng lưu ý đề ghi, trò chơi chỉ dành cho người 20 tuổi trở nó! Cái số 18 nhức mắt vô cùng. Còn cô bé đứng cạnh anh đang hả hê vì mình vừa đúng 18 tuổi!VỪA ĐÚNG 18 TUỔI!!!Anh muốn đạp banh cái bảng lưu ý khốn kiếp đó vô cùng!Mà không, mà là đạp hết toàn bộ bảng trò chơi gắn dòng chữ lưu ý Trò chơi chỉ dành cho người 18 tuổi trở nhưng, ước mơ chỉ là mơ Y Lạc dành cho anh cả một dàn combo cảm giác mạnh bao gồm tàu lượn siêu tốc, đu quay trên không, tàu vũ trụ trên không, thuyền rồng bay lượn, vượt thác trên mây... chưa hết, còn có ngôi nhà ma ám, xe điện đụng, du ngoạn mười tám tầng địa ngục...Cuộc đời Doãn Thiếu Thư, chưa bao giờ khốn khổ như hôm chơi xong tất cả, anh vật vờ như hồn tiêu phách tán, tựa vào ghế công viên định thần lại sau cơn hoảng loạn kéo dài suốt ba tiếng đồng tuổi này, bị súng óng dí vào đầu còn chưa hoảng sợ bằng việc chơi mấy trò con nít này! Mẹ ơi, mất mặt vô ức nhìn cô gái ngồi bên cạnh ăn kem ngon lành! Kiềm nén, nở nụ cười thường thấy, xoa đầu cô, “Trưa rồi, đi ăn thôi.”Đổng Y Lạc bây giờ nhìn anh ngại ngùng, chớp đôi mắt vô tội, “Thiếu Thư, anh đừng giận em nhé.”“Giận gì?” Doãn Thiếu Thư buồn không muốn nói ra sự việc xấu hổ rằng, số mười tám năm trên đời, chưa từng được biết đến các trò chơi này bao giờ, nên khi nhìn thấy, sự kích động ào ào lũ lượt kéo đến không kịp ngăn Doãn Thiếu Thư nhìn qua khuôn mặt có lỗi biết nhận lỗi của Đổng Y Lạc đã nhìn nhận rõ được một số vấn đề rồi.“Thôi! Anh đói rồi, đi ăn thôi. Chuyện này nói sau đi.” Doãn Thiếu Thư đứng phắt dậy, không quên nắm cánh tay Đổng Y Lạc lôi kéo lên theo, hai người song song ra khỏi khu công viên giải PMHai người vào một quán ăn Tứ Xuyên có tiếng, khách ngồi bàn chặt ních người, ba cây quạt trần không thể nào giúp thời tiết đang vào hạ mát mẻ thêm miếng ăn nóng hổi đưa lên từng bàn liên tục, Đổng Y Lạc nhìn cảnh này, đôi mắt không khỏi rạo rực ngóng đồ đầu Doãn Thiếu Thư muốn đưa Đổng Y Lạc đến nhà hàng nào đó không ồn ào, yên tĩnh để thưởng thức món ăn. Nhưng lúc đang lái xe, Đổng Y Lạc lướt ngang tiệm Tứ Xuyên này và mở lời muốn phải ở Duy Ngô Nhĩ, Đổng Y Lạc chưa từng ăn món ăn Tứ Xuyên, chỉ là rất ít khi được ăn, vì đơn giản, món nào cũng lát Y Lạc ngồi thẳng người, khóc không ra nước Thiếu Thư ngồi đối diện nhịn cười quặn cả ruột lên, nếu không phải giữ hình tượng lâu nay, anh đã trường xuống đất, thiếu điều ôm bụng cười ha cố ăn hết đồ ăn, môi Đổng Y Lạc sưng tấy lên như vừa bị hôn cuồng nhiệt trên năm phút xoa môi mình, mặt tủi hờn kinh Thiếu Thư phải cố gắng không bật cười, thở dài, vươn tay nhéo má cô “Cô bé ngốc, không ăn cay được thì đừng cố chấp chứ...”Cái nhéo má như đang ôn nhu yêu thương cô vậy, nhất là ánh mắt tràn ngập ý cười của anh. Tim Đổng Y Lạc lại thình thịch, thình chỉ làm theo lời mẹ dặn, không được bỏ mứa thức ăn, không được chê bai thức ăn. Ăn được một muỗng thức ăn, đã là phúc phần hơn người không có đồ ăn gấp trăm chu mỏ, chớp đôi mắt ngây dại nhìn thẫn thờ năm giây...430 PMDoãn Thiếu Thư dắt Đổng Y Lạc đến khu phố sầm uất ở Yên Y Lạc vừa đứng ở khu phố ẩm thực, chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị người ta lôi đi qua bên khu phố bên cạnh. Cô còn chưa kịp thưởng thức món ngon nữa nha.“Thiếu Thư, anh làm sao thế?” Cô nhìn sắc mặt của anh không tốt lắm, cái siết tay cũng chặt nữa, cô đau...Cô nhìn thấy anh nói gì đó, nhưng dưới góc độ nghiên của khuôn mặt, cô không biết anh nói gì, kéo cô một mạch đến một quầy hàng phụ kiện mà định thần lại.“Thiếu Thư...”Cô lại thấy anh nói gì đó, vẫn là khuôn mặt nghiên, cô không đọc được khẩu hình này đây, Đổng Y Lạc cảm nhận mình và Doãn Thiếu Thư là hai người hoàn toàn khác nhau. Không cùng một thế cô bị đẩy ra xa khỏi bờ, chơi vơi ở biển khơi. Dù gào khàn cả cổ họng, không ai tìm thấy cô, không ai để ý đến giờ cô mới biết, khuyết điểm ở tai cô quả là một trở ngại lớn lao và là một khoảng cách dài vạn trượng. Anh nghe cô nói, còn cô thì không! Cô không phải là một cô gái hoàn thiện, mà là một đứa điếc cô độc!Cô rũ mi mắt, không muốn nghĩ gì thêm nữa, vì hết tối nay đã không còn có thể ở bên cạnh người này nữa rồi. Nghĩ thêm làm gì... đau lòng thêm thế, hai người rời khỏi nơi vừa đặt chân đến chưa được mười phút đồng PMDoãn Thiếu Thư đã uống được một chai rượu. May là Đổng Y Lạc đã ngăn cản anh... ừ, nên trong ba tiếng đồng hồ chỉ một Y Lạc không hiểu nổi đàn ông, vì sao cứ thích uống rượu khi tâm tình không tốt, tại sao không nên ngồi ngẫm nghĩ và tìm vấn đề để giải quyết nhỉ?Doãn Thiếu Thư vừa ra hiệu với phục vụ đưa lên một chai rượu nữa. Cô đã lắc đầu nguầy nguậy, bảo dừng.“Đừng... say mất!” Đổng Y Lạc giật phăng ly champage từ Doãn Thiếu Thiếu Thư quay đầu cười cùng Đổng Y Lạc, dùng tay vuốt ve khuôn mặt non nớt dưới ánh đèn mờ ảo của quán bar. Anh dùng ngón tay chuyển đến đôi môi như cánh đào mơn mởn trong gió xuân, anh chợt cảm nhận môi cô run mắt đen ấy, giờ càng toả ra mùi vị phong tình không hợp tuổi. Đôi má đã ửng hồng xinh đẹp, nốt ruồi nhạt dưới mắt càng rõ ràng buột miệng nói “Em có thể vừa đàn vừa hát anh nghe một bản không?”Đổng Y Lạc rũ mi mắt cong, nghiền ngẫm đôi chút. Cuối cùng, mở to đôi mắt như ánh sao đêm ấy, nhìn anh kiên định, gật đầu.“Em biết bài Hồng Đậu của Vương Phi chứ? Anh muốn nghe bài đó.” Anh không khách khí yêu cầu, chuyển sang dùng tay vuốt tóc lại gật đầu. Cô biết bài ấy vì lúc xưa chính cô giáo dạy nhạc cho cô đã đệm đàn cùng cô song tấu bài nhạc ấy ở trong phòng rất vui gật đầu của Đổng Y Lạc vừa xong, Doãn Thiếu Thư đã phất tay ra hiệu quản lý quán bar đứng đó không xa, đợi quản lý đó đến gần rồi nói to nhỏ. Xong tiếng nhạc ở bar vụt tắt, ánh đèn dưới chiếu thẳng đến cây dương cầm lẻ loi bên một góc trong bóng tối nãy Y Lạc đứng dậy, vừa lúc, Doãn Thiếu Thư nắm chặt tay cô, siết lấy một lần, như cách hôm qua anh đã siết chặt tay cô như thế, thật an lòng!Cô đầy đủ tự tin ngay lúc này, cứ thế ung dung bước lên dương cầm, bàn tay thon dài đặt lên bàn phím, ấn xuống nốt đầu tiên. Dù khi đôi tai này không nghe được gì nữa, nhưng cô luôn muốn mình không phải là kẻ dư thừa của xã hội, vẫn cố gắng trở thành người bình thường như bao kẻ thế giới của cô không có âm thanh, nhưng trong lòng cô, có âm thanh là được!Cô ghi nhớ những nốt cao trầm rất nhanh, nhớ đoạn đệm vào bài hát cũng nhanh. Đến khi thành thục, cô thoải mái đàn hát, được mọi người khen ngợi, đó là thành quả cô ước mơ bấy lâu bây giờ, cô muốn cho người đàn ông mình yêu sẽ không quên mình một cách nhanh chóng, cô muốn lưu giữ được kỷ niệm nào đó dành cho anh, dù nhỏ thôi, cũng mãn không biết lúc này mình đẹp đến nhường nào, nét đẹp không vướng bụi trần, như dòng nước trong tinh khiết chưa từng bị vẩn đục. Đôi mắt u sầu lạnh nhạt mọi góc nhìn... cô cất tiếng hát vào bài, cứ tưởng tượng, ở cái quán bar này, chỉ duy nhất có mỗi anh và cô, còn những người xung quanh đã trở nên vô tim cô bỗng thấy đau nhói, giọng đã run run lệch nốt, cô nhận biết, nên ngừng động tác đàn, chạy vụt vào lối đi đến phòng vệ cửa đen ngòm vừa bật mở, ai đó đã nắm lấy tay cô kéo cô vào cô đập trống liên hồi, mùi nước hoa quen thuộc cô say mê, một bàn tay nâng cằm cô lên, nheo mắt khi khuôn mặt đầy nước mắt ươn ướt, mờ ảo... thì ra, là Doãn Thiếu không nói năng gì, áp môi mình xuống môi cô, hôn nồng choáng váng vì chẳng hiểu gì, cũng choáng váng vì nụ hôn đầu đời quá mãnh liệt, cố gắng giữ hơi đáp góc tối lối vào phòng vệ sinh. Không ít cặp đôi thể hiện tình yêu nên chẳng ai quan tâm hai người đang hôn cuồng nhiệt kia. Vì hình ảnh này, ở quán bar to lớn này, quá quen thuộc vì nhìn thấy hàng ngày, hàng người đàn ông dù không lực lưỡng, có phần mảnh khảnh, đổi lại được lợi thế cao ráo, bờ vai rộng, nhìn vững chắc, toát ra khí thế bức người, che hết cả hình bóng cô gái đang được ôm vào lòng, hôn đến quên cả đất buông đôi môi cô ra, môi cô có khác gì khi sáng ăn đồ ăn Tứ Xuyên đâu. Cô ngại ngùng, ôm lấy Doãn Thiếu Thư, áp mặt vào lồng ngực anh, nở nụ cười vui không thể nhìn được lúc đó, người đàn ông đang ôm cô ôn nhu cỡ nào. Nghe lúc đó, giọng anh trầm ấm ra sao.“Lạc Lạc ngoan, đừng khóc, anh đau lòng.”900 PM“Ở Duy Ngô Nhĩ, em sống ở một khu nhà trọ ẩm thấp, số tiền em kiếm được chỉ đủ trang trải cuộc sống mà thôi, em không hiểu ở đâu nợ cứ chồng chất nợ, chủ nợ đến tìm em thường xuyên. May mắn, họ rủ lòng thương, chỉ gia hạn cho em ngày trả, chứ không bắt ép em như em thấy trên tivi, xã hội đen thì ra cũng có người tốt lắm, giống như... Đàm lại trước ngày em gặp Đàm chủ, năm đó em 17 tuổi. Xung quanh khu nhà trọ rẻ tiền là một xưởng khai thác khoán sản, tiếng máy hoạt động suốt đêm đến sáng. Dần đôi tai em cứ ù ù, nghe tiếng được tiếng mất. Vì nghĩ chỉ là do còn ảnh hưởng bởi tiếng máy khoan thôi, không ngờ có ngày em bị sốt suốt ba ngày liền, khi tỉnh dậy thì thấy trong phòng bệnh, ai nói gì cũng không nghe được, thế giới xung quanh em, hoàn toàn mất đi âm này, được một thời gian, khi em đã đọc được khẩu hình miệng của người đối diện, thì biết được từ bà chủ phòng trọ đưa em vào bệnh viện, nghe bác sĩ bảo rằng Do ảnh hưởng từ tiếng ồn một thời gian dài, dẫn đến suy giảm thính lực. Nhưng đó chưa hết, áp lực mới là thứ làm em mất đi khả năng lực tích tụ khiến hệ miễn dịch em giảm sút, thiếu ôxi và tách nghẽn mạch máu, rối loạn nội tiết gì đó, cuối cùng dẫn đến sốt, may cứu kịp thời, không thì em có thể dẫn đến bại liệt rồi... thì ra, trong cái rủi lại có cái may.” Đổng Y Lạc nhìn anh cười thê người bước đi dưới hàng cây đầy lá. Lá che khuất ánh sáng đèn đường, gió đêm mát rượi vừa vụt qua, mái tóc Đổng Y Lạc nhẹ bay trong gió, cả thân thể như một cây khô trơ trọi giữa giông bão, thế mà kiên cường biết Thiếu Thư trầm mặc rất lâu, một phần vì nghe câu chuyện của Đổng Y Lạc, một phần ngẫm nghĩ xem, có cứu chữa được đôi tai cô không, vì đây không phải chuyên môn của anh, anh là bên tim mạch.“Thiếu Thư...” Đổng Y Lạc chợt nắm tay Doãn Thiếu Thư, cô nuốt nước bọt, “Em...” Em có thể theo anh được không? Dù là chân trời góc bể, dù chỉ là ở bên cạnh anh như người bạn, mặc cho sau này anh sẽ yêu một ai đi nữa bỏ rơi em, thì em có thể theo anh được không?Môi cô lại mấp máy, nuốt vào lại...Tiếng chuông di động Doãn Thiếu Thư vội reo. Anh cầm di động đưa lên xem, bỗng chốc cau mày, ấn nút nhận nghe “Tôi đây! Tôi đang ở trên đường Canh Tân, ừ... có Y Lạc ở đây, tôi hiểu rồi...” Anh chợt nhìn hai bàn tay Đổng Y Lạc nắm chặt tay mình, rồi đến khuôn mặt trắng bệch của cô, có xót thương, “Tôi hiểu rồi... ừ, tôi đợi...”Đổng Y Lạc mím môi, thầm suy nghĩ rằng, Đàm chủ đã gọi đến. Cô đưa đôi mắt bất an nhìn anh, anh lại nói một câu thật lòng đến phũ phàng.“Là Đàm Uy. Tầm năm phút nữa, bên Đàm Uy sẽ đến rước em.” Doãn Thiếu Thư bây giờ như có ngàn tản đá đè lên ngược mình. Bức rức không nguôi, mà nào đâu biết chuyện gì.“Vâng...” cô lại cười khờ dại. Bàn tay nắm lấy tay anh đã buông ra, đem theo mất lúc này, cứ như hàng tồn kho bị trả về nơi sản xuất vì không ai nhận vậy, buồn cười ghê gớm!Doãn Thiếu Thư... đến lúc em rời xa anh rồi ư? Buồn thật... mới đó, thời gian trôi nhanh Thiếu Thư thở dài, xoa đầu cô “Thời gian trôi nhanh thật, ngày hôm nay em vui chứ?”Đổng Y Lạc gật đầu, “Vâng, em vui lắm...”Hai người chìm vào im lặng. Đổng Y Lạc nhìn chân mình, đá lăn lóc một hòn đá nhỏ, ngẫm nghĩ một cùng...“Thiếu Thư, em có thể hôn anh một nụ hôn tạm biệt không?” Để tạm biệt rung động đầu đời này, tạm biệt mối tình đầu vừa chớm nở vội vàng kết Thiếu Thư tiếc nuối khi một ngày sắp chóng qua, anh không biết bao giờ, mình có thể được nhiều cảm xúc phức tạp như thế này nữa. Anh cười ôn hoà, thanh âm từ cổ họng phát ra một chữ “được”.Đổng Y Lạc kéo anh vào một con hẻm vắng người bên cạnh, đèn đường le lói mờ mờ ảo ảo... cô chấp hai tay ra sau lưng, cố gắng giữ tâm tình tốt đẹp. Kiễng chân lên, nhắm mắt lại... áp môi mình lên môi bạc tình chu môi ra, chạm vào môi anh lần nữa... rồi buông xuôi. Chỉ thế thôi, mãn nguyện ngờ, bàn tay Doãn Thiếu Thư bỗng đặt sau gáy cô, áp khuôn mặt cô lại gần anh một lần nữa, môi chạm môi, đau Thiếu Thư tách môi Đổng Y Lạc ra, đưa lưỡi mình Y Lạc rụt rè đáp trả, đem theo sự sung sướng. Hai tay cũng vòng qua ôm eo áp chặt môi, muốn hoà quyện cùng nhau vào giây phút này...Lúc buông ra, mặt Đổng Y Lạc đỏ gấc, cô đưa mắt đen ướt át nhìn anh, đem theo hạnh phúc le lói, đem theo sự mong đợi rằng, anh sẽ giữ cô ở lại bên mình. Nhưng anh không nói gì cả...Anh chỉ cười mỉm, lấy tay chạm vào má cô, ghi nhớ phút giây này. Thế mà lòng anh, đau nhói!Cô cũng chẳng thua kém gì, cứ nghĩ đến phải xa anh, tim gan cô có khác gì bị dao bằm trăm hai người, chẳng ai hiểu được tâm tình nhau lúc này, thật đáng chiếc xe hơi dừng trước con hẻm, bước xuống xe là hai người cận vệ thân cận của Đàm Uy, chịu trách nhiệm đưa Đổng Y Lạc về Cổ Long, tức nơi địa bàn của Đàm Uy ở Thành phố S. Ngó nghiên một hồi, liền thấy hai người cần tìm cách đó năm mươi mét.“Doãn tiên sinh, chúng tôi đến đưa cô Đổng về.” Một trong hai người bước đến gần nói to, rõ ràng từng chữ rành Thiếu Thư liếc nhìn Đổng Y Lạc, xong nhắm mắt, gật Y Lạc lúc này không khóc. Cô chỉ vuốt mái tóc mình, vén ra sau vành tai, nhìn anh cười “Nhanh thật... họ đến rồi...”“Ừ, Y Lạc, phải sống tốt nhé!” Doãn Thiếu Thư bỏ hai tay vào túi thúc rồi! Đến lúc chia xa rồi, tim cô đau chết mất thôi. Cô cúi gầm mặt xuống nhìn đất, hai giây, lại ngẩng mặt lên.“Anh... cũng sống tốt nhé! Em mong anh, tìm được cô gái như ý nguyện... chăm sóc anh cả đời.” Giọng cô bất giác run tay anh đã cuộn tròn thành nắm đấm. Muốn nói gì đó, nhưng không biết là gì, mà lòng thì khó chịu vô cùng. Anh buột miệng nói, “Cám ơn em. Đừng quên, phải sống cho thật tốt và đừng gặp người... như anh!”Khóc rồi! Cô không kiềm được nữa, lắc đầu “Không đâu! Thiếu Thư, anh tốt lắm! Là em...”Chưa nói hết câu, một trong hai người cận vệ đã bước lên kéo Đổng Y Lạc ra xe, “Thời gian gấp rút, không đợi được lâu. Xin lỗi Doãn tiên sinh.”Đổng Y Lạc vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông to con, cuối cùng vẫn bất thành, người ta to gấp đôi cô lận mắt cô ràng rụa, mặc cho bị lôi lôi kéo kéo, cô giãy giụa lâu được phút nào hay phút đó, vì muốn nhìn người cô yêu lâu như con kiến kiên trì vùng vẫy giữa biển cùng, bất lực hét to “Thiếu Thư, tuy thời gian rất ngắn, nhưng cám ơn anh rất nhiều, cho em biết tình yêu là thế nào! Em yêu anh! Chúc anh đi bình an và tìm được tình yêu dành riêng cho đời mình...”“Nếu một ngày anh có quay về đây, nhớ đến thăm em nhé?!”“Thiếu Thư, em luôn mong mọi điều tốt đẹp đến với anh.”“Xin đừng quên em...” Đổng Y Lạc cười, cười trong nước mắt, cô không giãy giụa nữa, để cho cận vệ đỡ phải hao tâm tốn sức Doãn Thiếu Thư ù ù. Nếu một ngày anh có quay về đây, nhớ đến thăm em nhé?!Xin đừng quên em... những lời này như mũi tên xuyên đâm vào nơi yếu ớt nhất trong lòng anh... cũng vì chính bốn năm trước, cái câu “nhớ đến thăm em” mà anh đã mất đi trái tim một lần... lần này anh cảm thấy còn đau hơn gấp bội lần trước... đau thấu tâm cười méo xệch in sâu vào tâm trí Doãn Thiếu Thư, sự chịu đựng của anh đã đi đến giới hạn. Anh không mơ hồ nữa, mà là chắc chắn rằng, Đổng Y Lạc bỗng trở nên thành một vật gì đó không thể thiếu trong lòng anh nữa rồi, mà đó là trái tim!Anh chạy như bay, đến bên hai cận vệ vất vả kéo Đổng Y Lạc vào chặt cánh tay cô lại, kéo thật mạnh về phía mình. Hai người cận vệ bỗng buông tay ra, được trớn, cô ngã vào lòng anh thật dễ người đàn ông to cao ấy hơi sững người, như biết mình hết nhiệm vụ, bèn ngồi vào xe nhanh chóng, đóng sầm cửa lại, chiếc xe đen ấy lao vào màng đầy hai phút!Đổng Y Lạc mặt đần ngơ ngác không hiểu chuyện gì, ngước mặt lên nhìn anh. Anh bỗng cúi xuống hôn cô, thật lâu.“Thật sự quả là mất mặt! Không ngờ anh lại đổ gục trước cô bé mười tám tuổi. Chẳng còn mặt mũi nào nữa...” Doãn Thiếu Thư siết chặt eo Đổng Y Lạc, thở dài trêu đùa.“Thiếu Thư...” Đổng Y Lạc khẽ mở miệng, đem theo sự kích động không thể nói thành Thiếu Thư lại hôn vào đôi môi cô, dõng dạt tuyên bố “Đổng Y Lạc, em quả là cô gái có tài, em câu được anh rồi đấy! Sau này dù em có muốn đổi ý rời xa anh, thì cũng đừng mong anh đồng ý! Em phải chịu trách nhiệm với anh suốt đời, chuẩn bị tâm lý đi.”Cô lấy hai tay che miệng mình lại, nước mắt thi nhau rơi đầy trên mặt, không tin nỗi những điều anh nói. Bèn nhéo má mình một phát, rõ đau! Không phải mơ! Ba mẹ ơi, không phải mơ!Doãn Thiếu Thư cốc đầu cô, bảo ngốc.“Thiếu Thư... anh đồng ý không rời xa em hả? Anh đồng ý cho em đi theo anh hả?” Đổng Y Lạc hét Thiếu Thư gật đầu, hôn vào trán cô, “Haizz vậy là anh phải ở Thành phố S dài hạn rồi.” Sắp có nhiều chuyện sẽ sảy ra đây... cơ mà anh sẽ lo được tất, vấn đề là thời gian mà Y Lạc vui mừng, ôn chặt lấy anh, cười ngu ngơ, “Thiếu Thư, yêu anh...”“Ừ, anh biết mà!” Anh biết rất rõ. Lộ ra cả trên mặt cô ba chữ “Em Yêu Anh” rồi.“Còn anh thì sao?” Cô đưa đôi mắt ngóng đợi.“Ừ, để sau này anh nói.” Doãn Thiếu Thư bỗng dưng thấy ngượng. Ừ, nói chuyện yêu đương với con gái thua mình mười chín tuổi, xấu hổ kinh...“Ngay bây giờ không được ạ?”“Ừ... anh đang bối rối.”“... mai nhé?”“...”“Mai anh nói nhé?”“...”Dưới bóng đèn đường, hai bóng dáng kéo dài, đang ôm nhau say đắm!Đàm Uy nghe xong báo cáo từ thuộc hạ điện về, khuôn mặt điển trai cau lại, khó dò xét được tâm quanh anh, không biết bao người ngồi căng thẳng ngóng tai nghe. Không khí im lặng ở Cổ Long thật nặng nghe rõ tiếng ve kêu hè về nữa bao lâu sau, khi cả đám thuộc hạ nín thở theo từng biểu hiện nét mặt của Đàm Uy...Thì bỗng Đàm Uy bật cười, mà còn là cười lớn “Thành đôi rồi! Mau chung tiền đây, chung tiền đây!” Đàm Uy nhanh chóng vỗ bàn, mặt hớn hở khi cá cược một đám liền nháo nhào, ồn ào cả lên.“Không thể tin được, Doãn tiên sinh thường ngày lạnh nhạt như thế mà thành hoa có chủ. Mất hết ba ngàn! Chán quá!”“Ôi, tôi cược hẳn mười ngàn, đi đứt rồi...”“Không thể tin được, Doãn tiên sinh thanh cao như ngọc của tôi, á...”“Trời ơi! Tại sao chuyện khó có thể thành có vậy nè!”Đâu có tiếng cười, “Hời to, hời to rồi!”“Há há! Đàm chủ quả là anh minh!”Nguyên cả đám người ở Cổ Long không ai không biết đến Doãn Thiếu Thư lạnh nhạt như băng, phụ nữ xung quanh chưa bao giờ để vào lòng. Tuấn tú, nghiêm nghị, rõ là tan vỡ bao trái tim cá cược vào ngày hôm nay. Vì họ luôn ý chí kiên định rằng Doãn Thiếu Thư sẽ sống không bao giờ cần đến phụ nữ, đàn đầu óc một đám xã hội đen này, Doãn Thiếu Thư như thần tiên không vướng bụi trần! Vì khi nhìn qua ông chủ của mình, chỉ thấy hai chữ “Lưu manh”. Khập khiễng vô cùng nha!Mà Đàm Uy thì đang hốt bạc! Thắng đậm nhờ ơn Đổng Y Lạc, coi như cô đang trả nợ cho Đàm Uy rồi! Vì anh cược Đổng Y Lạc sẽ câu được con sói trắng luôn tỏ ra thanh cao bên kia, hai cận vệ vừa xuất hiện chưa được hai phút đã hết vai, đang thở dài, ngẫm nghĩ xem, tại sao cuộc đời luôn bất công như thế.“Hết vai nhanh thật!”“Ừ...”“Đời luôn vai quần chúng thật khổ tâm!”“...”“Phấn đấu mãi vẫn là vai quần chúng vô hình, không lên nổi vai phụ.”“...”“Ôi cuộc đời vai quần chúng thật thảm thương…”“…”Vào đêm nào đó của ngày vào hạ nào đó, tiếng ve kêu râm rang, như hát chúc mừng từng cặp đôi đã thành duyên. Trên bầu trời, lấp ló một ngôi sao vừa hiện ra, đẹp rạng end~ “Chí Đằng, em xin lỗi vì đã giấu anh, vì chuyện này chẳng tốt đẹp gì để nói ra cả, và Tiểu Hạ cũng không cho em nói. Nó là vết tội lỗi trong lòng em, là một tảng đá đè em chết dần mòn vì mệt ngày anh hôn mê khi vừa từ phòng phẫu thuật ra, Tiểu Hạ có đến thăm anh, ngày nào cũng đến... Hôm em nghe được tin chạy đến, con bé chỉ trốn chui nhủi một góc khuất xa tầm nhìn, đợi anh, con bé sợ hãi đến nổi không dám đối diện với ba mẹ anh, dù rằng... anh biết đó, Tiểu Hạ không có lỗi... Đến khi anh tỉnh dậy... con bé đã quỳ gối trước mặt em, bảo em nếu còn một chút tình yêu dành cho anh, hãy đến bên cạnh anh lúc đầu tiên trong đời, em thấy Tiểu Hạ phải quỳ xuống cầu xin em, phải khóc trước mặt em, lúc đó, thật sự em như chết lặng cả người. Tiểu Hạ kể em nghe hết sự việc vào hôm anh gặp tai nạn, trách cứ em đủ điều, nhưng cuối cùng vẫn là cầu xin em... cầu xin em giúp anh vượt giai đoạn khó khăn này...Cuối cùng, em đến, nhưng em vẫn không thể chịu nổi nhìn anh trong cơn hoảng loạn. Em xin lỗi... là em nhu nhược. Em đã phản bội anh, em đã yêu Vệ Phong, em không có quyền ở cạnh anh nữa. Em không thể không thấy tội lỗi đầy mình, em lúc đó chỉ muốn bỏ đã nói với Tiểu Hạ như thế, em nhìn vào mắt Tiểu Hạ đầy phức tạp. Anh biết phút tiếp theo Tiểu Hạ làm gì không? Con bé đã chạy vào bếp, bước ra với cây kéo trên tay. Trong một giây thôi, mái tóc đen dài thướt tha, biến thành mái tóc ngắn ngủn, xơ xát. Tiểu Hạ nhìn em, dùng đôi mắt thất vọng nhìn em, nước mắt còn đọng trên mi mắt, không chịu rơi Hạ đã thay em, đã giả làm em trong vòng một tháng bên anh... Chí Đằng, Tiểu Hạ là một đứa ngốc...”Tiếng Hạ An bật khóc bên kia chẳng còn lọt vào tâm trí Doãn Chí Đằng óc anh bây giờ như người cõi mộng, hư hư thật thật. Thì ra, Hạ Cầm chính là người ở bên anh khi anh bị mù tạm thời, thì ra, người ở bên anh vào đêm đầy kích tình ấy cũng là cô. Thế mà anh trách lầm cô, trách cô đã không đến thăm anh, dù chỉ một lần...Truyện được đăng tại Diendanlequydon. comNgày hôm ấy, anh nhớ..Sau khi đã cảm nhận được Hạ An mới chính là người đã chăm sóc cho anh suốt tháng trời anh đui mù, lòng anh dạt dào cảm xúc lạ thường, nhưng anh chắc rằng, trong đó có cảm động, có yêu đợi lúc cô đi ninh cháo cho mình, anh gọi cho quản gia Thiệu bảo bác sĩ Vương chọn ngày ghép giác mạc cho mình. Anh nghĩ, đến lúc ngừng thử thách và bắt đầu một cuộc sống Hạ Cầm, anh muốn quên hết tất cả về cô. Nói anh phũ phàng cũng được, con người ta, đến một lúc đôi chân không thể bước tiếp đến điểm đích ý nguyện, chi bằng dừng tại một điểm giữa đường và thoả con gái ấy... không dành cho anh. Anh không hận cô khi đã đỡ giúp cô vào ngày hôm đó cuối cùng để đổi lại vẫn là sự thờ ơ cho anh, anh chỉ là lâu lâu suy nghĩ, vẫn không tin cô không hề đến thăm mình, cô quả thật vô tình vậy sao?Thật may, có Hạ An bên cạnh để anh căng bằng lại đầu óc. Anh cũng tha thứ, tha thứ cho sự phản bội của cô, vì hành động của cô sớm tối túc trực bên anh và câu nói “Em chỉ yêu mình anh!”Có thể coi anh là thằng đần cũng được! Anh chẳng bận tâm, vì họ không phải ngồi trong phòng riêng của bệnh viện một hồi lâu, nghe tiếng bước chân nhè nhẹ, ngửi được mùi thơm của hành, của cháo hành ngon ngọt anh cảm nhận chiếc giường lún xuống, mùi thơm của cháo hành càng gần. Tiếng nói của người con gái đã gần gũi bên anh suốt một tháng nay. “Há miệng ra nào...”Anh rất nghe lời, mở miệng. Lòng anh tràn ngập yêu thích món cháo mà đó giờ chưa từng ăn qua, ngọt ngào đầy tâm huyết của cô gái anh dần yêu bỏ vào anh đã ăn hết tô cháo và uống thuốc kháng sinh. Cô vẫn ngồi bên cạnh, trò chuyện cùng anh những câu đơn giản mọi ngày anh đều nghe, nghe đến độ thuộc lòng.“Anh thấy sao rồi?”“Anh đỡ chưa?”“Anh có buồn ngủ không?”“Đã cho bác sĩ Vương khám mắt lại chưa?”“Anh muốn ăn gì thêm không?” Vân vân và mây mây...Thế mà, anh lại thấy mãn nguyện vô cùng. Không phải hai người chưa từng đụng chạm nhưng lúc đó cảm giác rất bình thường, chỉ có hiện tại anh lại rụt rè nắm tay cô, rồi dùng tay mò mẫn tìm kiếm môi cô, áp môi mình chạm vào, cảm xúc vui mừng dâng trào trong lòng, vì cô không từ mùi hương bạc hà từ miệng cô cay cay, lành lạnh, mang theo sự theo đuổi ngọt ngào anh mong nghe tiếng cô thở nặng, cảm nhận toàn thân cô run run, cả thân thể như muốn đổ rập vào người choàng tay qua ôm cô vào lòng, càng hôn sâu, không muốn buông, không muốn rời, muốn mãi mãi như thế ngày bên anh không rời, chỉ có đêm đến là cô về. Buổi sáng sẽ có quản gia Thiệu lo cho anh, có khi là mẹ anh nhưng chỉ một lúc rồi bà lại rời đi, đến trưa cô mới đến “thay ca”, anh vẫn không nguyện ý. Anh như người biết yêu được nhận lại tình yêu, nơm nớp lo sợ có, đem theo hạnh phúc đến trễ có. Nên, đêm tối trong căn phòng riêng biệt tĩnh mịch, anh hay dễ suy nghĩ lung tung, chỉ khi có cạnh cô, anh mới an tâm định nhiên anh cảm nhận Hạ An dạo này khan khát, đằm thắm hơn, dịu dàng hơn, mỗi lời nói đều chậm rãi hơn, trầm hơn... có điều anh lại nghĩ, cô đang thay đổi vì anh, đang cố gắng sữa lỗi bản thân vì anh. Anh nghĩ thế, nên vui vẻ chiều, khi anh tự mình vệ sinh cho bản thân xong, cô luôn đứng phía ngoài cửa đợi anh, trên tay là chiếc khăn bông mịn màng, thơm mùi hoa nhài anh yêu nhẹ nhàng lau đi giọt nước xuống cổ anh, cô dịu dàng như thể sợ anh đau, có đôi lúc anh còn nghĩ, bị mù tạm thời như thế này thật tốt, vì anh biết được ai sẽ bên anh và ai rời theo sẽ là một tách trà hoa nhài âm ấm đặt lên tay anh, với câu “Em thổi bớt nóng rồi, anh uống mau kẻo nguội.” Ừ, lúc đó anh sung sướng cả người, giọng cô ngọt ngào nghe lâng lâng cả bè ai cũng có cuộc sống riêng của họ, thăm anh một lúc rồi cũng quay về với quỹ đạo riêng, chỉ có cô là không rời anh nửa bước. Ba mẹ anh cũng vất vả với công việc riêng của mình và cũng chính anh bảo với họ không cần đến thăm thường xuyên, vì có người đã chăm sóc đã gặp ba mẹ anh. Đôi tai anh nghe ngóng, chỉ cảm nhận, ba mẹ không bài xích việc cô ở bên cạnh anh, nên thở phào nhẹ nhõm một tối, cô nằm sát bên cạnh anh, kể anh nghe những chuyện vu vơ. Kể về một bộ phim nào đó kết thúc quá buồn cô vừa xem được, kể một quyển tiểu thuyết vừa mới lấy đi nước mắt cô. Kể cho anh nghe chuyện hôm nay cô nhìn thấy, bên ngoài cửa phòng cây hoa trạng nguyên nở rộ rồi, hay là cô y tá kia kìa, đang để ý anh đó, anh có thích không? Rồi nghe theo tiếng cười trêu chọc của tích tắc đồng hồ kêu, rồi đến lúc cô phải về. Anh im lặng, đầu óc đang đấu tranh tư tưởng. Anh biết cô ngồi dậy, tiếng sột soạt của cô, rồi tiếng va chạm vào vật gì đó, anh lo lắng bước xuống giường, còn gọi tên cô.“Em không sao...” cô chợt nắm tay anh, khi anh hoảng hốt tay huơ loạn giữa không lo lắng quá độ, nên hơi lớn tiếng cùng cô, “Em đụng trúng gì đúng không? Sao lại không cẩn thận như thế?!”Anh nghe cô hít hít mũi, lí nhí xin lỗi anh “Em... không có bật đèn, nên... à ờ, đụng trúng chân bàn ăn... em xin lỗi.”Không bật đèn ư? Anh ngạc nhiên lắm nên mới hỏi vì sao. Câu trả lời của cô cũng làm anh bất ngờ không kém, theo đó làm cảm xúc của anh vỡ oà.“Chí Đằng, em chỉ muốn cảm nhận bóng tối cùng anh. Không phải vì xót thương, chỉ là... em muốn hiểu cảm giác của anh hơn thôi.”Cô lấp lựng nói như sợ anh sẽ buồn phiền vì nghĩ đang xót thương anh?! Không đâu, lòng anh đang trào dâng cảm xúc lạ lắm! Lạ như khi ở bên cạnh Hạ Cầm vậy... tuy anh không muốn nhắc đến Hạ Cầm nhưng cảm xúc suy nghĩ của anh hiện tại là không kiềm nén nổi, lại kéo cô về lại gần mình, hôn cô điên cuồng. Hai tay anh ôm chặt cô, lực ở eo càng lớn, chỉ hận không ép cô biến thành một phần cơ thể của cùng, anh biết người phù hợp với anh là ai rồi. Anh khẽ khàn hỏi với cô một câu, “Tối nay ở bên anh được không?”Lời của anh đơn giản là cùng nhau ngủ một đêm nay, anh không chịu nổi sự cô đơn của giấc ngủ chập chờn, tỉnh giấc lại nghe âm thanh im lìm của xung quanh nữa. Dù chỉ là tiếng thở đều đặn của cô khi ngủ, cũng sẽ làm anh an tâm trong lòng không trả lời, chỉ dùng cái ôm chặt anh để biểu hiện sự đồng hôn anh, kéo anh về lại đẩy anh xuống giường, hai thân thể nặng nề làm chiếc giường lún xuống. Anh cảm nhận cô đang ngồi trên người anh làm gì đó, nghe tiếng sột soạt một lần nữa vang lên trong đêm tĩnh mịch. Một lâu sau, cô nắm lấy tay anh đặt lên ngực giật mình hốt hoảng, khi anh chạm vào, đó chính là một bên ngực của cô hoàn toàn không có vật che giữ. Anh nóng ran cả người. Đầu óc hiện lên hàng vạn câu hỏi Cô đang làm gì vậy? Như thế là sao? Ý cô là sao???Tiếng thở cô đầy nặng nề, “Chí Đằng, có phải anh muốn chuyện này không?” Một lời nói đầy trần năm bên cô, anh chưa từng đi quá giới hạn này, bây giờ đây, anh đang rối rắm cực độ. Anh vừa muốn bước qua giới hạn cuối cùng vừa lại muốn lui bước. Hình như, cô hiểu được suy nghĩ chần chừ của anh, liền nắm thêm một bàn tay kia chạm vào nơi đầy đặn còn lại, giúp anh bóp nhẹ một rên lên một tiếng “A!” đầy quyến rũ, là lời chí mạng đâm soạt vào tầng tầng lớp lớp cảm xúc bao bọc cuối cùng của nóng của dục vọng anh như bùng phát, dù có run run, anh cũng bắt đầu thấy mình có phản ứng.“Hạ An em chắc chứ?” Anh hỏi lại một lần cuối cùng, như giúp cô suy nghĩ thấu đáo lại. Hay cũng chỉ là một câu hỏi suông qua loa, vì đầu óc anh đang mất dần tỉnh táo, hơi thở cũng nặng nề chẳng kém đầy đặn, mềm mại đó làm kích thích dây thần kinh của anh, chẳng dám thêm hành động nào cũng chẳng muốn rời môi cô chạm vào anh một lần nữa, theo đó chiếc áo bệnh nhân của anh từ từ bị cởi bỏ. Cô áp sát ngực mình xuống, phía trên lồng ngực anh thấy ngứa ngáy, cuối cùng, hai bàn tay anh cũng vuốt ve lưng trần cô.“Hạ An... em đừng hối hận.”Cô lại không trả lời anh, chỉ dùng hành động biểu lộ cho việc cô sẽ không hối từ bị động chuyển sang chủ động. Anh không nhớ hai người đã ôm ấp nhau ra sao, khi vượt điểm cuối cùng, anh cảm nhận thân thể cô cứng ngắt, tiếng thở hắt của cô làm anh đau xót, vì anh biết lần đầu tiên rất đau đớn nhưng cô lại không rên la lên một cúi xuống, chạm vào môi cô, xoa dịu đi đau đớn đó, nhưng anh không thể dừng lại nữa, vì lúc này, đàn ông như anh đã lên đỉnh điểm của dục dần nghe tiếng rên rỉ của cô, tiếng thở nặng nề, cô ôm anh, mười ngón tay bấu vào lưng anh, đau đớn mang cho anh thêm sự kích thích càng muốn độc chiếm.“Chí Đằng... Chí Đằng...” cô khẽ gọi tên anh, nghe nức nở.“Anh đây...” giọng anh khàn đục đem theo sự thoả cô như đang khóc, như lại không, “Em yêu anh... dù sau này ra sao, anh hãy nhớ em mãi yêu anh...”Câu nói này, anh nghĩ chỉ là một lời tỏ tình của cô, không ngờ là lời nói ẩn ý cho việc xa cách sau này... Trọn bộ Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn Full tập được cập nhật mới nhất ngày 11/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 11/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn Trọn bộ Truyện Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn “cập nhật ngày 11/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment [F]...Mưa còn rơi buồn không từng đêm mãi [Em]xaĐôi bàn tay còn đong đầy bao thiết [Dm]thaVì [G]nỗi nhớ em chẳng [C]khi nhạt nhòa[F]...Rất gần thôi mà sao dường như chúng [Em]taChưa một giây tạm thôi ngừng những nghĩ [Dm]suyNày [G]em, liệu em có [C]biết?Bởi vì [F]ai trót nhớ mong em - một ngườiCứ [Em]mãi xa xôi mãi thôiVẫn mong có [Dm]em bên mìnhKhẽ [G]đôi tay này, chạm nhẹ để [C]ôm em trong thiết thaĐường dài cô [F]đơn những bước anh đi tìm vềPhía [Em]nắng xanh trong mắt emMuốn ôm lấy [Dm]em ngọt ngào, nói [G]anh nhớ em từng [C]ngày.[F]...Mưa còn rơi buồn không từng đêm mãi [Em]xaMuốn gần hơn về nơi bình yên có [Dm]emDù [G]biết ai kia giấu đi muộn [C]phiền[F]...Những ngày qua gần bên mà sao trái [Em]timEm còn lo sợ hay niềm tin đắn [Dm]đo lời [G]yêu nào trao cho [C]anh[F]....Nhủ lòng bao nhiêu lý trí bao [Em]nhiêu anh không nhớ emMà [Dm]sao còn mong [G]đợi chi tâm tư vấn [C]vương Nhìn sau [F]lưng có thấy anh không chàng trai vẫn [Em]hướng nơi em ngóng trôngKhẽ ru giấc [Dm]mơ riêng mình [G]thấy môi em cườiDịu dàng tình [C]yêu nơi anh cất lờiĐường riêng [F]anh nỗi nhớ cô đơn tìm vềPhía [Em]nắng nơi em mãi xaMuốn ôm lấy [Dm]em ngọt ngào, nói [G]anh nhớ em từng [C]ngày. [FULL] Đáng Tiếc Em Không Gặp Anh Sớm Hơn 5603 lượt thích / 327991 lượt đọc Tác giảTiểu Kết Ngủ Ngày Thể loại Hiện đại, Ngược, Sủng, HE Tôi vẫn muốn yêu anh thêm một lần nữa dù cho kết quả khiến tôi đau đớn đến cỡ nào, tôi cũng sẽ chấp nhận nó. Nhưng người đó bắt buộc phải là anh! Tôi chưa từng mong chờ một tình yêu hoàn hảo, chỉ muốn cùng anh đi qua những ngày tháng bình dị. Đón sớm mai cùng nhau bằng một ly cà phê, cùng nhau dạo phố mà không cần biết trước điểm đến, cùng ngồi xe bus và nghe những bài nhạc tình ca cũ. Tôi cũng muốn cùng anh xem những bộ phim tình cảm kết thúc không trọn vẹn, lúc đó tôi có thể ôm anh khóc sướt mướt và anh sẽ an ủi rồi hứa với tôi đủ điều. Hay tôi Sẽ cùng anh quấn lấy chiếc chăn ấm áp, cùng nhau kể chuyện vẫn vơ trên trời dưới đất, sẽ là những chiếc hôn rơi vội trên môi, không cần mãnh liệt cuộn trào sự chiếm hữu... Nhưng tất cả những điều đó chỉ là sự khao khát của riêng tôi, vì anh là cơn gió xuân mãi chẳng có điểm dừng. Dù tôi và người anh yêu, giống nhau không khác một điểm, cả giọng nói cũng như hoà tan thành một, thế mà... anh vẫn có thể nhận ra tôi là ai, người anh yêu là ai... Tôi chỉ biết bất lực cười trừ. Tại sao không phải là tôi, tại sao lại là người chị song sinh của tôi? Tại sao tôi không thể gặp anh sớm hơn... Có thể bạn thích? Tiệm hoa của Tô Anh [Edit] - Duy Khách Tác giả truyenhiendai 1460083 74886 Tác giả Duy Khách Số chương 213 chương up thành 2 phần Editor team LÃNH CUNG - Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Dị năng , Trọng sinh , Ngược tra - Giới thiệu 1 Tô Anh không nghĩ tới là bản thân sẽ chết một cách ly kỳ như vậy, càng không nghĩ tới sau khi chết sẽ trọng sinh, cũng giống như việc cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ly hôn với Khương Triết. - Giới thiệu 2 Thì ra hoa cũng biết tám chuyện! Mỗi ngày, Tô Anh đều có thể nghe được đám hoa lá nhà mình ríu rít "Không khí thật buồn, chắc sắp mưa.", "Hôm nay nước khó uống quá!", "Hôm nay Anh Anh đẹp thế!", "Ai da, soái ca phú nhị đại kia lại tới nữa!", "Oái! Anh Anh đang nhìn ta!" Tô Anh ". . ." - Giới thiệu 3 Nếu trọng sinh, đầu tiên phải vứt bỏ Khương Triết, có điều cô phải lấy lại những thứ đã mất đi trước đã. - Lời của editor Tác giả không đặt tên riêng cho từng chương nhưng vì ta thích truyện có tên chương rõ ràng, nên tên chương là do ta tự đặt cho hợp nội dung chương, ko phải của tác giả. Lịch up 5 chương /tuần từ thứ hai đến thứ sáu [Trans - Hoàn] Trêu Chọc Thiếu Niên Cố Chấp Tác giả angle_are_rosie 154015 7709 • Hán Việt Chiêu Nhạ Thiên Chấp Thiếu Niên Hậu • Tác giả Mộc Điềm • Số Chương 54 • Thể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, Nghịch tập, Thanh xuân vườn trường, Đơn phương yêu thầm, Thị giác nữ chủ, Song xử, 1vs1, HE. Nam chính yêu thầm / Song hướng cứu rỗi / HE. • Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả. [BHTT- Edit Hoàn] Xuân Hạ Thu Đông - Nhất Trản Dạ Đăng Tác giả Noallie17 737834 51814 Tác phẩm Xuân Hạ Thu Đông (春夏秋冬) Tác giả Nhất Trản Dạ Đăng 一盏夜灯 Số chương 93 Tình trạng raw đã hoàn Nhân vật chính Thi Từ, Đường Trù. Link truyện gốc Cover pic by Jeremy Paul [HOÀN] Vì sao trong ngọn gió đêm Tác giả meoluoihoctiengtrung 313911 11033 ✨ Tác giả Lạc Ấu ✨ Thể loại Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt sủng, gương vỡ lại lành, nhẹ nhàng, đô thị tình duyên, 1v1, thị giác nữ chủ ✨ Số chương 30 ✨ Nguồn convert ador nhớ debut mấy bé sớm nha Wikidich ✨ Nhân vật chính Hàm Tinh, Hứa Thanh Phong ✨ Edit Mèo lười học tiếng Trung ✨ Bìa Mèo lười học tiếng Trung Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt Q1 - Khanh Thiển Tác giả khuvuoncuadilys 458716 21562 🍀 Tên convert Thật thiên kim nàng là toàn năng đại lão. 🍀 Tác giả Khanh Thiển. 🍀 Trạng thái cây trồng Cây gốc Hoàn 870 lá. Cây lai giống Đang tưới. 🍀 Phần thứ 1 của cây. 🍀 Tưới và nuôi hoàn toàn từ lá 583. 🍀 Đừng mang cây đi khi chưa xin phép chủ! 🍀 Bìa Ám Tình Facebook Chúc bạn đọc truyện vui vẻ 🌸❤️ SỰ Ỷ LẠI NGUY HIỂM Tác giả Tiembanhnho 699514 51604 Tác giả Kim Cương Quyển Chuyển ngữ + Beta 小仙贝 Tình trạng bản raw Hoàn, 100 chương + 4 Phiên ngoại Tình trạng bản edit Hoàn Credit bìa Phế Hậu Hiện Đại - Minh Dã Tác giả YourThw 251256 14761 Tác phẩm Phế Hậu - Hiện đại 废后 - 现代篇 Tác giả Minh Dã 明也 Thể loại Bách hợp nữ x nữ, hiện đại, nhẹ nhàng, HE Độ dài 70 chương + 20 ngoại truyện Editor Thư Phiên ngoại của Phế Hậu, viết về câu chuyện tình yêu của Độc Cô Thiên Nhã và Tiêu Cửu Thành trong bối cảnh hiện đại, đồng thời là một kết thúc trọn vẹn, một happy ending thật sự cho cả hai. - Tranh gốc Whisky老鹿 Đăng duy nhất tại Wattpad YourThw, vui lòng không repost khi chưa có sự cho phép. Mọi người nên đọc tại Wattpad chính chủ để được trải nghiệm chất lượng tốt nhất, beta lại và fix lỗi thường xuyên. Bản edit được thực hiện dựa trên QT của RubyRuan96 và trình chém gió từ raw, đặc biệt cảm ơn RubyRuan96 đã share raw. [HOÀN] MẬT NGỌT TRONG TIM ANH - KHƯỚC NHA Tác giả mutchanh8897 538245 21642 Thể loại Ngôn tình, hiện đại, thanh mai trúc mã, HE. Độ dài 60 chương + 28 phiên ngoại. Biên tập Mứt Chanh Bìa Mộc Cameo. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa! [FULL] Tác giả ThanhDuongNaiNai 1765008 61463 Tên truyện Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa! Tên Hán Việt Giá Hào Môn, Ngã Bất Giá Liễu Tên tiếng Trung 这豪门 我不嫁了 Tác giả Đồng Vinh Edit & beta Nại Nại Tình trạng Hoàn thành [92 chương + 24 chương ngoại truyện] Thể loại Ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, ngọt, ngược, hào môn thế gia, trước nữ truy sau nam truy, gương vỡ lại lành, trước ngược nữ sau ngược nam Nữ chính Lý Nhiễm Nam chính Hạ Nam Phương Các nhân vật phụ Vu Hồng Tiêu, Vu Hiểu Hiểu, Ôn Trường Ninh, Trần Tề Thịnh... Tác giả ThienPhongTuTuyet 125814 6789 Tên gốc Ác Độc Nữ Phối Ái Tài Như Mệnh - 恶毒女配爱财如命 Tác giả Tê Nha - 栖鸦​ Tình trạng Đã hoàn thành + đã edit Độ dài 15 chương + 4 ngoại truyện Thể loại truyện ngắn, ngôn tình, HE, hiện đại, hài hước, ngọt sủng, hào môn thế gia, góc nhìn nữ chính Giới thiệu truyện Năm thứ ba trở thành mợ chủ nhà họ Lục, tôi vô tình bị ngã đập đầu, mở khóa ký ức của kiếp trước. Tôi là nữ phụ độc ác trong một bộ tiểu thuyết tình cảm ngọt ngào mang hơi hướng đoàn sủng. Chồng tôi là nam thứ chính si tình âm thầm bảo vệ nữ chính. Em chồng tôi là bạn trai cũ cặn bã của nữ chính. Anh chồng tôi là nam chính tổng tài bá đạo đỉnh cấp. Còn tôi gả cho nam thứ chính, thèm muốn nam chính, tòm tèm với nam phụ thứ nhất, còn định lả lơi ong bướm trước mặt nam phụ thứ hai, ba, bốn, năm, sáu,... Tôi như con bại não liên tục tìm nữ chính gây sự, làm trời làm đất cuối cùng tự tìm đường chết. Nghe nói lúc tôi chết, trong tay còn nắm chặt chiếc bánh rán hành vừa nhặt được trong thùng rác. KHÔNG! Tôi ghét nhất là bánh rán hành! Còn nhặt trong thùng rác nữa chứ! Chạy thôi, chạy thôi! Tôi nhất quyết không chết cạnh cái bánh rán hành đâu! Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường Tác giả _nanam 214841 7191 Tên truyện Hôn nhân bí mật chốn sân trường Tác giả Ngôn Tây Tảo Tảo Edit/beta Bidoteam Nguồn Tấn Giang Thể loại Nguyên sang, hiện đại, vườn trường, cưới trước yêu sau, thanh mai trúc mã, ngọt sủng, HE. Tình trạng Hoàn 65C + 8NT BHTT - EDIT Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ - Cẩm Nhất Bạch Tác giả NgNg136 160790 15081 Nguồn QT RubyRuan_69 Thể Loại Bách hợp, Hệ thống, Nữ phụ, 1x1, Hiện đại, Ngọt văn.

đáng tiếc em không gặp anh sớm hơn