đi giữa phố xá huyên náo khi đêm xuống
Đứng giữa những phố xá huyên náo khi đêm xuống bao nhiêu người Nhưng anh chỉ Tìm kiếm khuôn mặt em lâu nay anh không đc gặp. Jump to. Sections of this page. Accessibility Help. Press alt + / to open this menu. Facebook. Email or phone: Password: Forgot account?
Lời bài hát Náo loạn hồ Gươm - Anh không bao giờ đua nữa như sau: Nhớ chuyện ngày xưa tôi với nàng đi đua giữa thành đô Hà Nội. Một chiều mùa thu ngồi trên con dream chiến nghiêng mình giữa ngã tư. Đá số vê ga và lao vút trên đường Đại Cồ Việt hòa vào đoàn đang đua.
Đi giữa những phố xá huyên náo khi đêm xuống bao nhiêu người. Nhưng anh chỉ tìm kiếm khuôn mặt em lâu nay anh không được gặp. Và trong bao nhiêu âm thanh xe qua nơi đây rất vội vàng. Anh chỉ mong
mix and match warna baju dan jilbab. Lyrics for Đi Qua Mùa Hạ by Thái ĐinhMùa hạ đang trôi qua Và em cũng đi xa Về đâu tia nắng mong manh lướt qua thờ ơ để trái tim vụn vỡMùa hạ đang phôi pha Tình ta cũng phai nhòa Còn đâu những giấc mơ ấm êm những ngày thơ để trái tim trở về Chuyến xe đưa mình đến đâu? Lạc mất nhau, nén trong tim một nỗi đau Giấc mơ âm thầm đã lâu Trôi theo ngày yêu dấu Khép đôi mi buồn khắc sâu Lặng phía sau những con đường ta hôm qua cứ phôi phai nhạt màu Bàn chân cũng thôi bước giữa ngày buồn trôi rất mau Sao em lại không nói? Sao anh lại không nói? Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang Sao bao tia nắng không chiếu trong lòng để nỗi buồn cứ lặng thầm nơi xa xăm Sao em lại không nói? Sao ta lại không nói? Để mùa hạ trôi miên man qua từng đêm vắng Làm sao cho mưa thôi rơi? Để mình ta đơn côi bước qua mùa hạ Chuyến xe đưa mình đến đâu? Lạc mất nhau, nén trong tim một nỗi đau Giấc mơ âm thầm đã lâu Trôi theo ngày yêu dấu Khép đôi mi buồn khắc sâu Lặng phía sau những con đường ta hôm qua cứ phôi phai nhạt màu Bàn chân cũng thôi bước giữa ngày buồn trôi rất mau Sao em lại không nói? Sao anh lại không nói? Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang Sao bao tia nắng không chiếu trong lòng để nỗi buồn cứ lặng thầm nơi xa xăm Sao em lại không nói? Sao ta lại không nói? Để mùa hạ trôi miên man qua từng đêm vắng Làm sao cho mưa thôi rơi? Để mình ta đơn côi bước qua mùa hạ Sao em lại không nói? Sao ta lại không nói? Để mùa hạ trôi miên man qua từng đêm vắng Làm sao cho mưa thôi rơi? Để mình ta thôi đơn côi Bờ môi thôi run lên với bao niềm nhớ Sao em lại không nói? Sao anh lại không nói? Để mùa hạ chói chang muộn màng chiều lang thang Sao bao tia nắng không chiếu trong lòng để nỗi buồn cứ lặng thầm nơi xa xăm Sao em lại không nói? Sao ta lại không nói? Để mùa hạ trôi miên man qua từng đêm vắng Làm sao cho mưa thôi rơi? Để mình ta đơn côi bước qua mùa hạ Làm sao cho mưa thôi rơi? Để mình ta đơn côi Bước qua mùa hạWriters Thai Dinh No translations available
Văn mẫu lớp 11Văn mẫu Phân tích tâm trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam dưới đây được tổng hợp và sưu tầm gồm các bài văn mẫu lớp 11 hay cho các em học sinh tham khảo, củng cố kỹ năng cần thiết cho bài kiểm tra môn Ngữ văn 11 sắp tới đây của mình. Mời các em học sinh cùng tham trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam mẫu 1Thạch Lam là một ngòi bút truyện ngắn được nhiều người yêu thích Không phải vì cốt truyện đặc biệt, vì tình tiết li kì, mà chủ yếu là do ông đã sáng tạo ra một lối truyện ngắn loại truyện tâm tình. Sức hấp dẫn của truyện ngắn Thạch Lam là ở tâm trạng nhân vật. Có thể thấy điều đó qua tâm trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của sao đêm nào cũng vậy, Liên và em đều cố thức để đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện? Tâm trạng thức đợi tàu của Liên như thế nào? Muốn hiểu được điều đó phải bắt đầu từ cuộc sống của em ở cái phố huyện là cuộc sống buồn tẻ, đơn điệu, tàn lụi và đáng thương nơi phố huyện trong thời khắc của một ngày tàn. Phiên chợ chiều đã vãn, phô bày tất cả cái nghèo nàn, cái tiêu điều xơ xác trong hình ảnh những đứa trẻ lom khom tìm kiếm, nhặt nhạnh trong rác rưởi, và tiếng trống thu không dội xuống phố huyện, từng tiếng, từng tiếng mòn mỏi, rời rạc, buồn thấm thía... Rồi đêm tối bao phủ kín mít phố huyện, bủa vây những kiếp người sống lầm lũi tội nghiệp như những cái bóng mẹ con chị Tí hàng nước, bác phở Siêu, gia đình bác xẩm với manh chiếu, chiếc chậu thau sắt và đứa bé bò lê la trên rác bẩn, một bà lão điên mua rượu uống cười sằng sặc... Đến mức cái ánh lửa từ thùng phở bác Siêu chỉ hắt ra một vầng sáng con con và ngọn đèn leo lét trên chõng hàng nước chị Tí cũng "chỉ chiếu sáng một vùng leo lét trên chõng hàng nước chị Tí cũng "chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ" - biểu tượng về những kiếp sống nhỏ nhoi leo lét, vô nghĩa giữa đêm tối mênh mông của cuộc đời. Hình ảnh ngọn đèn con của chị Tí cứ trở đi trở lại đến bảy lần trong mấy trang truyện ngắn như một ám ảnh không thôi về cuộc sống héo hắt, tội nghiệp nơi phố huyện nghèo nàn, tăm giữa cảnh điêu tàn như vậy của phố huyện, Thạch Lam đã miêu tả tâm trạng khắc khoải chờ đợi chuyến tàu của Liên. Đó là cô bé đã từng có những ngày sống ở một nơi không đến nỗi nghèo khổ và tối tăm như thế. Với Liên, nơi ấy, Hà Nội luôn đọng lại một kỉ niệm xa xôi và mơ hồ nhưng bao giờ cũng êm đềm, đẹp đẽ rực rỡ ánh sáng và niềm vui. Ngày nào cũng giống hệt ngày nào, cuộc sống cứ lặp lại một cách đơn điệu, tẻ ngắt sáng dậy mở cửa dọn hàng, bán hàng; chiều tối lại kiếm tiền, thu hàng - và đó là những món hàng nhỏ nhoi không hề thay đổi một bao diêm, một cuộn chỉ, mấy bánh xà phòng... Chi tiết chiếc chõng tre cũ, sắp gãy được Thạch Lam đưa vào đây thật đầy ý nghĩa cuộc sống của hai đứa trẻ lớn lên sao mà đã sớm già nua tàn tạ! Cái thế giới mà Liên và em gái đang sống, đang tiếp cận ngày này qua ngày khác chỉ có thế. Đâu là niềm vui biết lấy gì mà kỳ vọng?Tâm trạng buồn chán của Liên đã dẫn đến khát vọng muốn thoát ra khỏi cuộc sống mà cô đang phải sống, dù chỉ để hi vọng vu vơ về một cái gì ở bên ngoài khác với cái thế giới ngưng đọng và tàn lụi này. Cô phải tìm đến một cuộc sống khác, dù cuộc sống ấy chỉ đi qua trong khoảnh khắc. Và cô đã tìm thấy nó trong hình ảnh đoàn tàu đi qua phố huyện mỗi đêm. Dù buồn ngủ ríu cả mắt, cô vẫn thức đợi tàu. Để được, trong chốc lát, thoát ra khỏi cuộc sống nhàm chán, đơn điệu hiện nay. Đoàn tàu là một nhu cầu bức thiết về tinh thần của cô, vì chuyến tàu là hình ảnh một thế giới khác đi qua cuộc đời cô, một thế giới giàu sang, nhộn nhịp, huyên náo và đầy ánh sáng. Trong cả một ngày dài buồn tẻ, đây là những giây phút bừng sáng và hạnh phúc của cô, dù là chỉ sống trong mơ ước tưởng vậy, khi tàu đến thì tâm hồn Liên bị cuốn hút ngay vào đoàn tàu - đoạn này được Thạch Lam miêu tả sinh động và đẹp "Liên phắt đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua, các toa đèn sáng trưng, chiếu ánh cả xuống đường. Liên chỉ thoáng trông thấy những toa hạng trên sang trọng lố nhố những người, đồng và kền lấp lánh, và các cửa kính sáng". Đoàn tàu đã đi qua nhưng tâm hồn Liên thi vẫn gửi hút theo nó mãi cho đến khi chấm nhỏ của chiếc đèn xanh treo trên toa sau cùng, xa xa mãi rồi khuất sau rặng tre. Đến lúc ấy, cô như sống trong mơ tưởng, trong sự tiếc nuối một cái gì đã qua nhưng dư vang của nó thì vẫn còn đọng lại rõ rệt trong tâm hồn mình "Liên lặng theo mơ tưởng, Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực vui vẻ và huyên náo. Con tàu như đã đem một chút thế giới khác đi qua. Một thế giới khác hẳn, đối với Liên, khác hẳn cái vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của bác Siêu. Đêm tối vẫn bao bọc chung quanh, đêm của đất quê và ngoài kia, đồng ruộng mênh mang và yên lặng". Trong tâm trạng cô bé có sự tương phản rõ rệt giữa hai cuộc sống cuộc sống đẹp đẽ của ước mơ và cuộc sống nơi phố họa thành công tâm trạng đợi tàu của bé Liên trong truyện ngắn Hai đứa trẻ. Thạch Lam muốn nói với người đọc nhiều điều sâu sắc. Đó là cuộc sống buồn tẻ đáng thương của những đứa trẻ trong chế độ cũ, và suy rộng ra, là cuộc sống của những kiếp người nhỏ bé, vô danh, không bao giờ được biết đến ánh sáng và hạnh phúc, cuộc sống mãi mãi bị chôn vùi trong tăm tối, nghèo đói, buồn chán nơi phố huyện, và rộng ra, trên đất nước còn chìm đắm trong cảnh nô lệ đói nghèo. Những cuộc đời mới đáng thương sao, nhưng lại có những ước mơ bé nhỏ, tội nghiệp mà chân thành tha thiết và cảm động rất đáng trân trọng như ước mơ đợi tàu đêm đêm của cô bé Liên. Ước mơ đó đã lay tỉnh những tâm hồn uể oải, đang lụi tắt, đốt lên trong lòng họ ngọn lửa của lòng khao khát được sống trong cuộc sống có ý nghĩa hơn, khao khát thoát khỏi cuộc đời tăm tối đang muốn chôn vùi trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam mẫu 2Thanh Lam là một trong những cây viết truyện ngắn xuất sắc của văn xuôi Việt Nam hiện đại. Ông là thành viên của nhóm tự lực văn đoàn nhưng ông mang một nét rất riêng so với các nhà văn trong nhóm. Văn của tự lực văn đoàn thường đượm một nỗi buồn lãng mạn còn văn của Thạch Lam lại chất chứa những nỗi buồn hiện thực. Nó như một thứ "Hương hoàng lan", được cất từ những nỗi đời. Truyện ngắn "Hai đứa trẻ" in trong tập "Nắng trong vườn" 1938, tác phẩm này tiêu biểu cho phong cách của Thanh Lam. Đó là kiểu truyện ngắn trữ tình đượm buồn. Nét phong cách này thể hiện sâu sắc ở khung cảnh phố huyện và tâm trạng đợi tàu của nhân vật Liên. Truyện ngắn của Thạch Lam là kiểu truyện ngắn trữ tình buồn hiện thực, không có cốt truyện, giàu cảm xúc, nhẹ nhàng và thấm thía như một bài tranh phố huyện được miêu tả theo trình tự thời gian, cảnh phố huyện lúc chiều xuống. Cảnh phố huyện lúc về đêm. Cảnh đợi tàu và cảnh phố huyện lúc có chuyến tàu khuya đi qua. Liên là một cô gái nhỏ vì cha mất việc, cả nhà phải chuyển từ Hà Nội về sống ở một phố huyện nghèo...Tuy còn nhỏ mà Liên đã tỏ ra đảm đang, thay mẹ trông coi một quán tạp hóa nhỏ để kiếm sống và Liên cũng rất chu đáo khi thay mẹ chăm sóc bé An. Đặc biệt Liên là một cô gái nhỏ dịu hiền, nhân hậu, đa cảm. Tâm trạng của Liên được khắc qua bốn cảnh ở phố huyện, như bốn nấc thang tâm lý chiều muộn, đêm về, cảnh đợi tàu và chuyến tàu khuya. Bức tranh thiên nhiên trong phố huyện khi ngày tàn được hiện lên qua điểm nhìn nhạy cảm và tinh tế của Liên. Đó là " Một buổi chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran, ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong cửa hàng muỗi đã bắt đầu vo ve". Trong bức tranh ấy có sự hòa trộn giữa hai hình ảnh hình ảnh êm đềm lãng mạn và hình ảnh gợi sự nghèo khó, bần cùng. Phải chăng do cảnh chiều tàn mà gợi cho Liên nỗi buồn "Liên ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt chị bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của chị; Liên không hiểu sao, nhưng chỉ thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn." Thật khó để phân định rành rọt nỗi buồn ngoại cảnh thấm vào tâm cảnh hay nổi buồn tâm cảnh lan tỏa ra, nhuốm vào ngoại cảnh. Ta chỉ thấy ở đây là một nỗi buồn sâu sắc trong tâm trạng. Chỉ có sự cảm nhận tinh tế và nhạy cảm như Liên mới thấu hiểu nó. Liên tuy không lam lũ vất vả như những mảnh đời kia. Nhưng lại là số phận đáng thương nhất. Vì quá khứ tươi đẹp của hai chị em Liên đã thuộc về dĩ vãng. Hiện tại thì buồn tẻ, tăm tối, bế tắc. Đúng là cuộc sống phố huyện cư đang tàn dần, lụi dần trong đói nghèo lam lũ quẩn quanh. Những tâm hồn mới lớn như chị em Liên, chứng kiến những cảnh đó không buồn sao được, nhưng nỗi buồn cũng chỉ man mác đọng trong đôi mắt Liên "bóng tối ngập đầy dần" nó đang thấm dần vào tâm hồn Liên. Phố huyện như một sân khấu cuộc đời chỉ độc diễn một màn buồn tẻ, không có sự thay đổi của cả người lẫn cảnh. Đó là cuộc sống cứ "mốc lên, mòn đi, mục ra, rỉ ra" không lối thoát. Nó gợi liên tưởng bởi hình ảnh "chiếc ao đời phẳng lặng".Nhà văn không trực tiếp tả tâm trạng này của Liên, nhưng cảnh vật và cuộc sống qua cái nhìn của Liên đã khắc họa được tâm trạng đó. Sống trong hoàn cảnh như vậy, chị em Liên sao không khỏi chờ đợi một cái gì đó dù mơ hồ. Nỗi buồn dường như thấm thía hơn. Nhưng không hi vọng thì làm sao sống nổi. Và chuyến tàu đêm đã thắp lên niềm hy vọng đó. Cảnh chuyến tàu khuya và tâm trạng buồn vui của Liên, trong cả chuỗi thời gian dài buồn tẻ, thì ánh sáng, tiếng còi tàu chính là niềm vui lớn của hai chị em. Hai đứa đêm nào cũng náo nức thức chờ tàu. Chúng không chờ tàu để bán hàng, đó là niềm vui tinh thần của hai chị em. Khi đoàn tàu đến Liên và An đứng cả dậy, hướng về phía con tàu, và khi nó đi rồi, "Liên vẫn lặng theo mơ tưởng", con tàu đến rồi lại đi nhanh để lại trong hai đứa trẻ nổi buồn tiếc. Tàu đi rồi, phố huyện lại trở về với đêm tối và sự tĩnh lặng, càng nặng nề hơn. Niềm vui của hai đứa trẻ vừa lóe lên lại bị dập tắt như đám than bổng bùng lên cháy rực rồi lại lùi dần trong đêm. Nỗi chờ đợi bắt đầu khắc khoải từ khi bóng chiều xuống, đêm về và phố huyện vào khuya. Hai đứa trẻ chờ đợi từng bước đi của thời gian, từng bước xích lại gần của chuyến tàu tàu sắp đến, tàu vượt qua, tàu đi rồi chỉ còn lại ánh đèn ghi đỏ xa mãi rồi khuất sau rặng tre. Đêm tối lại bao bọc phố tả khung cảnh phố huyện buồn, nghèo nàn, tẻ nhạt , bế tắc và tâm trạng của hai đứa trẻ đặc biệt là Liên một cách trực tiếp và gián tiếp. Qua hiện thực và hồi ức đan xen, miêu tả bằng một giọng văn nhẹ nhàng, tinh tế, giàu chất thơ, nhà văn bộc lộ niềm xót thương những kiếp người đói nghèo, cơ cực, sống quanh quẩn, bế tắc trong xã hội đó tác giả như muốn lay tỉnh những tâm hồn uể oải, đang lụi tàn. Muốn nhen lên trong họ ngọn lửa khát khao được sống một cuộc sống tươi đẹp , ý nghĩa hơn. Khát khao thoát khỏi cuộc đời tăm tối đang chôn vùi họ. Truyện ngắn "Hai đứa trẻ" đã thể hiện sâu sắc cái tài và cái tâm của Thạch trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam mẫu 3Dù chỉ xuất hiện trên văn đàn vẻn vẹn có 5 năm nhưng Thạch Lam sớm khẳng định là một cây bút truyện ngắn độc đáo. Sinh thời, ông từng quan niệm "Cái đẹp man mác khắp vũ trụ, lẩn khuất khắp hang cùng ngõ hẻm, tiềm tàng ở mọi vật tầm thường. Công việc của nhà văn là phát hiện ra cái đẹp ở những chỗ không ai ngờ tới, tìm cái đẹp kín đáo và che lấp của sự vật để cho người đọc trông nhìn và thưởng thức". Rút ra từ tập truyện ngắn " Nắng trong vườn", " Hai đứa trẻ" là truyện ngắn tiêu biểu cho phong cách độc đáo không trộn lẫn của Thạch Lam. Đến với "Hai đứa trẻ" độc giả ai ai cũng thấy cảnh đợi tàu là sự kiện tiêu biểu nơi ngòi bút của Thạch Lam thăng là thành viên của nhóm Tự Lực Văn Đoàn và là em ruột của Nhất Linh, Hoàng Đạo nhưng sáng tác của Thạch Lam đi theo hướng riêng khá mới mẻ. Ông dành tình cảm, tấm lòng xót thương cho những lớp người nghèo trong xã hội thời bấy giờ. Ngòi bút của Thạch Lam thường đi vào những trạng thái cảm xúc mơ hồ, tinh tế của con người. "Hai đứa trẻ" là truyện ngắn không có truyện. Toàn bộ câu chuyện diễn ra như một thước phim chậm rãi về một phố huyện nghèo xung quanh chị em Liên vào một buổi chiều tối mùa hè. Không có thắt nút, không có mở nút nhưng truyện ngắn dễ dàng đi vào tâm trí người đọc bởi một nỗi buồn sâu lắng mà rất đẹp - vẻ đẹp của một cuộc sống bình thường được Thạch Lam khám phá ra. Đặc biệt nhất là cảnh đợi tàu trong truyện buồn ngủ ríu cả mắt nhưng đêm nào, Liên và An cũng cố thức đợi chuyến tàu khuya từ Hà Nội về. Tại sao vậy? Để bán hàng theo lời mẹ dặn? Hoàn toàn không phải vậy. Hai chị em Liên cố thức không phải để mở hàng đón khách như bao người buôn bán khác trên sân ga, trái lại hai chị em đóng cửa hàng, chờ tàu là vì cớ khác. Vậy thì là gì? Phải chăng vì hai chị em học muốn được nhìn thấy chuyến tàu - là sự hoạt động của cuối cùng của đêm khuya. Có lẽ vậy, và cũng bởi vì con tàu như đem một thế giới khác đi qua, một thế giới khác hẳn với vầng sáng ngọn đèn của chị Tí và ánh lửa của Bác Siêu. Phố huyện chìm trong màn đêm tối tăm, lụi tàn, nghèo nàn, mòn mỏi thì con tàu như đem một thế giới sáng rực, giàu sang, vui vẻ và huyên náoVì con tàu như đem một thế giới khác đi qua, chị em Liên lặng lẽ đón đợi tàu với bao xúc cảm vừa bâng khuâng, mơ hồ, vừa hồi hộp, háo hức. Chị em Liên đón đợi chuyến tàu như đón đợi phút giây giao thừa thiêng liêng mỗi khi Tết đến, xuân về. Cậu bé An buồn ngủ, mí mắt sắp sửa rơi mà vẫn còn dặn chị " Tàu đến, chị gọi em thức dậy nhé!". Còn Liên ngồi yên không động đậy ngắm sao trời lấp lánh và hoa bàng khẽ rơi, tâm hồn Liên tính hẳn, có những cảm giác mơ hồ, không hiểu. Dường như cô bé đã hoàn toàn bứt mình ra khỏi cuộc sống mưu sinh cơ cực để đắm vào thế giới thần tiên, mộng thấy ánh đèn ghi từ xa, nghe tiếng còi vọng lại, Liên đã vội đánh thức em dậy "Dậy đi, An. Tàu đến rồi!" Lời gọi đầy hối thúc, giục dã vang lên như tiếng reo vui hồ hởi. Rồi tiếng còi rít lên, tàu rầm rộ đi tới, cả phố huyện bừng lên, sáng rực rỡ, sôi động, sang trọng, Liên dắt em đứng dậy để nhìn đoàn xe vụt qua. Hai chị em háo hức muốn hòa mình vào thế giới đông vui náo nhiệt ấy. Càng háo hức bao nhiêu, hai đứa trẻ càng ngẩn ngơ khi thấy tàu vượt qua bấy nhiêu. Chuyến tàu đi vào đêm tối, hai chị em vẫn nhìn theo cái chấm nhỏ của chiếc đèn xanh trên toa sau cùng rồi ra xa mãi, khuất sau rặng tre. Con tàu từ Hà Nội về thực sự đã hút hồn chị em Liên. Tàu qua, An băn khoăn nghĩ ngợi; "Tàu hôm nay không đông chị nhỉ?". Còn Liên thì mơ hồ lặng theo mơ tưởng. Dẫu chuyến tàu không vui như mọi khi, thưa vắng người qua lại và hình như kém sáng hơn bình thường nhưng cô bé vẫn hân hoan vui sướng bởi con tàu ở Hà Nội về. Con tàu đã đưa Liên trở về tuổi thơ êm đềm, thời quá khứ ngọt ngào của tuổi thần tiên, đồng thời thức dậy trong cô bé, niềm tin vào một tương lai tươi nào, Liên và An cũng thao thức, hồi hộp đợi tàu. Trong con mắt của không ít người, đó là việc bâng khuâng, không đâu thậm chí lẩn thẩn, vô nghĩa. Thế nhưng với trái tim giàu lòng trắc ẩn, Thạch Lam đã phát hiện ra những tâm sự sâu kín, những khát khao lãng mạn của hai chị em. Đợi tàu trở thành một nếp sống, một nhu cầu tinh thần không thể thiếu. Đợi tàu để được trở về thời quá khứ dịu êm, ngọt ngào của tuổi hồn nhiên, ngây thơ. Đợi tàu để được cháy lên khát vọng mãnh liệt, mạnh mẽ, táo bạo khát vọng đổi đời. Khát vọng ấy như mầm cây tươi non mọc lên trên vùng đất cằn cỗi, như ánh sao nhỏ nhoi lấp lánh mãi trên bầu trời đen thẳm không cùng. Qua việc tả cảnh đợi tàu, Thạch Lam thể hiện thái độ vừa cảm thương xót xa trước cuộc sống lay lắt, bế tắc của những kiếp người nhỏ bé, nhất là những đứa trẻ, vừa nâng niu vừa trân trọng, khát vọng vươn ra ánh sáng, khát vọng đổi đời của những con người ấy. Từ cuộc sống của con người nơi phố huyện, trang văn của Thạch Lam còn rung lên tiếng nói tha thiết có sức lay tỉnh xâu xa trong tâm hồn người đọc Hãy cứu lấy những đứa trẻ! Hãy thay đổi cuộc sống bế tắc này đi!. Làm thế nào để cho trẻ thơ được sống trong hy vọng giống như những chồi non xanh biếc căng nhựa sống trên cành mà không phải chỉ tồn tại rồi tài lụi đi trong miền đất chết. Truyện ngắn "Hai đứa trẻ" chân thực, sinh động,, giàu giá trị hiện thực mà thấm đẫm cảm xúc nhân văn cao quý, dào dạt chất thơ lãng mạn. Đọc "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam ta bất giác nhớ đến " Cô bé bán diêm của An-đéc-xen. Họ là hai nhà văn thuộc về hai đất nước, hai thời đại khác nhau nhưng cùng đồng điệu trong tiếng nói yêu thương nhân văn vì trẻ đợi tàu cũng là cảnh khép lại thiên truyện vừa nhẹ nhàng, lắng đọng của Thạch Lam. Đó là một cảnh tượng sẽ ám ảnh mãi trong tâm chí người đọc. Khép lại tác phẩm, ta vẫn thấy bận bịu vô hạn về một tấm lòng quê hương ấm áp mà sâu kín, về những tình cảm trắc ẩn bình dị mà sâu xa. "Hai đứa trẻ" thực sự đã hoàn thành sứ mệnh của văn chương chân chính khi khơi gợi của người đọc tình cảm trong sáng và giàu ý nghĩa nhân đây VnDoc đã tổng hợp các bài văn mẫu Phân tích tâm trạng cô bé Liên đêm đêm thức đợi xem chuyến tàu đi qua phố huyện trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam cho các bạn tham khảo ý tưởng khi viết bài. Ngoài ra các bạn có thể xem thêm chuyên mục Soạn văn 11 mà VnDoc đã chuẩn bị để học tốt hơn môn Ngữ văn lớp 11 và biết cách soạn bài lớp 11 các bài Tác giả - Tác phẩm Ngữ Văn 11 trong sách Văn tập 1 và tập 2. Mời các em học sinh, các thầy cô cùng các bậc phụ huynh tham bài liên quan đến tác phẩmSoạn văn 11 bài Hai đứa trẻSoạn bài lớp 11 Hai đứa trẻPhân tích giá trị nhân đạo trong truyện ngắn Hai đứa trẻ của Thạch Lam
Tôi đã đi giữa lòng quê hương tôi Từ ngày tiếng hát bên nôi Chưa âm vang tiếng khóc lạc loài Tôi đã đi giữa lòng quê hương tôi Nghe từng mảnh đất buồn vui Theo tháng năm quê nghèo nổi trôi Tôi đã đi từ Việt Bắc cho tới Cà Mau Từ Trường Sơn cho tới miền sâu Gót chân mềm mòn trên đất nâu Tôi đã đi từ ngục tù đi tới tự do Từ hận thù đi tới tình yêu Tôi đã đi tôi còn đi nhiều ĐK Đi hơn hai mươi năm trên đất nước này Hơn hai mươi năm chân bước miệt mài Hơn hai mươi năm mắt không rời đường về tương lai đến bây giờ súng còn cầm tay Tôi vẫn đi giữa lòng quê hương tôi Ngày nào em bé trong nôi Chưa yên trong giấc ngủ thật muồi Tôi vẫn đi giữa lòng quê hương tôi Cho đến khi quê nghèo hát vui Tôi vẫn đi tôi còn đi hoài Tôi vẫn đi giữa lòng quê hương tôi Tôi vẫn đi giữa lòng quê hương tôi.......
Có lẽ, cô đơn nhất là khi đứng giữa một biển người ta vẫn cảm thấy....lạc lõng...và cô độc... một phố xá thênh thang đông như hội, dòng người ấy vẫn bước qua rất vội... Chợt nghĩ về một nửa cuộc đời ta để lại nơi đâu? Bỗng dương lòng cảm thấy cô đơn và lạc ồn ào, người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc. Bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu thế giới to lớn này, sống xung quanh cả biển người nhưng lại không có lấy một người hiểu tôi, không có ai nắm lấy tay tôi khi tôi muốn buông xuôi tất từ lâu rồi, tôi cứ đi tìm và lạc lõng giữa cuộc đời tấp nập. Lạc trong những ngổn ngang, trong nước mắt nhạt nhòa cùng ký ức…Tôi đang luôn tự hỏi sao sống giữa thành phố tấp nập này mà vẫn cảm thấy cô đơn. Phải chăng, càng ồn ào, người ta càng cô đơn, càng đông đúc chung quanh ta càng đơn độc. Bởi có những tâm hồn không ai chạm thấu status buồn cất lên từ những trái tim cô đơn khi mùa đông đếnPhải chăng vì càng già đi con người ta không còn phù hợp sống nơi thành phố ồn ào, nhộn nhịp. Vì lẽ đó mà bản thân ta càng sợ ồn ào quanh mình. Ta thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới những chiều lạc lõng giữa phố đông, có một số người lựa chọn hòa mình vào dòng người xô bồ tấp nập ngoài kia, còn ta chơi vơi trong những miền gió thổi, ... Phải chăng đó là lúc ta thấy thiếu vắng một người, chợt nhớ một người và cảm thấy cô khi, tôi thấy mình lạc lõng. Giữa phố xá ồn ào, tấp nập. Giữa đám đông vui vẻ, huyên náo. Giữa niềm vui và nụ cười. Giữa lưng chừng mọi thứ... Người ta gọi đó là cô phố bé thế thôi mà tìm hoài chẳng được, tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người. Thành phố bé đến thế thôi mà tìm hoài không thấy chút ấm áp, chút yêu thương riêng lạc lõng giữa thành phố phồn hoa, giữa tấp nập nhộn nhịp, giữa quyền quý hào nhoáng, chỉ để tìm lại một mảnh ghép của trái tim mình… Trời cao cho tôi một lần trao đổi, hóa ra lại đánh đổi cả trái tim…Có những chiều lạc lõng giữa phố đông, ta chơi vơi trong những miền gió thổi. Chấp nhặt thả trôi những tâm tình chưa nói nổi, nhặt nhạnh lại đôi lần ký ức đã vỡ tan...Mọi người nhìn thấy ta vẫn rất mạnh mẽ, vui cười nhưng họ đâu biết tim ta buốt giá thiếu vắng một người ... Trên dòng đời tấp nập ấy, ta ước trông thấy ai đó một những ngày, bạn chạy quanh thành phố với cái nóng oi ả. Bạn chạy xe như kẻ vô hồn và không biết rõ mình đang đi đâu, chỉ biết chạy càng lâu càng tốt. Trong thâm tâm bạn vỡ thành ngàn mảnh và chỉ muốn bật khóc giữa cái thành phố xa hoa với hàng vạn người xa lạ, trong đó có cả những người quen mặt nhưng xa lạ không kém gì người về, tôi đứng nơi góc đường lớn, người người qua lại, ai cũng hối hả để về tổ ấm của họ, ai cũng lo cho bản thân của họ, chỉ mỗi tôi là đứng trơ trọi ở đó, nhìn mọi người vùn vụt bước lúc, tôi muốn thu mình vào một góc nào đó của Hà Nội để cảm nhận được mình đang sống và tồn tại giữa cái thành phố đông đúc, tấp nập này. Những lúc như thế tôi thường đến cà phê sách. Sau đó sẽ tự gặm nhấm nỗi buồn của bản kết Có những chiều ta vẫn cứ lạc lõng giữa phố đông, lắng nghe âm thanh ồn ào của cuộc sống. Nhưng cứ để tâm lắng đọng, rồi mọi vui buồn cũng sẽ trôi qua thôi...
Khi màn đêm chạm mở khả năng sáng tạo Vẫn là con phố ngày ngày chúng ta đi qua, vẫn là cây cầu ấy, tòa nhà ấy... nhưng khi màn đêm buông xuống mọi thứ bỗng trở nên thật mới mẻ. Cách thú vị nhất để chiêm ngưỡng nét đẹp Sài Gòn lúc phố thị lên đèn chính là dành thời gian đi một chuyến xe bus hai tầng hay vi vu xe máy ngắm phố phường và làm luôn một bộ ảnh "Saigon By Night" đậm màu Cinematic. Nhà thờ Đức Bà trong thời gian tu sửa, khi lên đèn vẫn là nơi tụ tập cà phê bệt yêu thích của dân Sài Gòn Ảnh do bạn Trần Hải Phụng chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Bưu điện thành phố sáng rực ánh đèn trong bầu trời đêm Ảnh do bạn Trần Hải Phụng chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Một góc của Xóm Đạo rực rỡ trong đêm Ảnh do bạn Trần Hải Phụng chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Chất ảnh đậm màu Cinematic của tiệm chè mè đen ảo diệu huyền bí qua camera của chiếc điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Ảnh chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Phố đi bộ Nguyễn Huệ rực rỡ hơn khi màn đêm buông xuống, rực rỡ ánh đèn của những góc cafe thật chill Chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Điều cốt lõi thực sự tạo nên một bức ảnh đẹp là cảm xúc nó gợi lên, không chỉ người chụp mà tất cả mọi người khi nhìn vào hình ảnh đó đều cảm nhận được từng cung bậc cảm xúc như thể bản thân đang sống trong đó. Màn đêm và công nghệ đã thật sự chạm mở khả năng sáng tạo, những bức ảnh khi phố thị lên đèn cho ta thấy Sài Gòn trong nhiều sắc thái khác nhau Đan xen giữa sôi nổi là trầm lắng; giữa phố xá đông đúc là khoảng lặng bình yên… Hơi thở thật đời của Sài Gòn và màn biểu diễn ánh sáng kỳ ảo khiến các bức ảnh đậm màu Cinematic chạm khẽ vào trái tim của người trẻ. Công nghệ tạo kiệt tác, kiệt tác lưu giữ khoảnh khắc nghệ thuật Mang trong mình một quyền năng đặc biệt, những bức ảnh không chỉ đơn thuần mô tả hay tái hiện hình ảnh sự vật con người mà còn tinh tế lưu giữ trọn vẹn những cảm xúc trong từng khoảnh khắc. Bóng tối là một phần của khung cảnh, cách làm cho bức ảnh trở nên thú vị hơn là làm nổi bật những mảng ánh sáng rực rỡ màu sắc trên nền bóng tối. Nét quyến rũ của một Sài Gòn sôi động trở nên lung linh và lãng mạn hơn, ẩn hiện giữa mảng sáng tối kỳ ảo. Tới Sài Gòn mà không ngắm Landmark 81 vào ban đêm thì quả là thiếu sót lớn, bóng tòa nhà cao lớn phản chiếu trên sông tạo thành hiệu ứng đẹp mắt Chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Mỗi tòa nhà cao tầng ban đêm đều mang một sắc màu riêng, xanh đỏ, trắng, vàng tạo nên nét hút riêng Chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Sài Gòn ban đêm huyền ảo là thế. Tuy nhiên, trong điều kiện ánh sáng yếu, việc cho ra một bức ảnh đêm đẹp, sắc nét không phải lúc nào cũng dễ dàng. Nếu không muốn phải canh chỉnh ISO, tính toán tốc độ màn trập, cân đối khoảng cách hay mang theo chân máy cồng kềnh thì một chiếc smartphone có chế độ chụp ban đêm như "tân binh" nhà Xiaomi - Mi 11 5G sẽ là lựa chọn tuyệt vời để lưu giữ trọn vẹn những cảm xúc thật đời trong lòng Sài Gòn ban đêm. Sở hữu Camera Cinematic 108MP và chip Snapdragon 888 mới nhất, ưu điểm lớn nhất của dòng điện thoại này là khả năng khắc họa trọn vẹn nét đẹp vi diệu của màn đêm đậm chất điện ảnh. Vẻ đẹp của những cung đường dài ở Sài Gòn về đêm Chụp bằng điện thoại Xiaomi Mi 11 5G Sài Gòn ban đêm trở nên "tình" hơn khi người ta đưa đón nhau tan tầm Chụp bằng Xiaomi Mi 11 5G Cuộc thi "Chạm mở màn đêm cùng Mi 11 5G" sẽ là nơi chốn lưu giữ và chia sẻ câu chuyện riêng của mỗi người trong nhịp sống về đêm. Sự kết hợp giữa tâm hồn nghệ thuật và chiếc smartphone Xiaomi - Mi 11 5G vén màn đêm kỳ ảo để lộ ra những nét đẹp ẩn nấp sau đó. Khoe ngay những "kiệt tác nghệ thuật" của mình tại để có cơ hội rinh về những giải thưởng có tổng giá trị lên tới 200 triệu đêm luôn ẩn giấu những vẻ đẹp kỳ diệu, đặc biệt là dưới góc nhìn đầy sáng tạo của giới trẻ. Lấy cảm hứng từ trải nghiệm điện ảnh trong tầm tay, cuộc thi "Chạm mở màn đêm cùng Mi 11 5G" mang đến cơ hội cho bạn khám phá những vẻ đẹp diệu kỳ ẩn nấp sau màn đêm, sáng tạo kiệt tác nhiếp ảnh và có cơ hội rinh về những giải thưởng giá thi diễn ra từ 12/3/2021 đến 15/4/2021. Hãy truy cập website chính thức của cuộc thi tại để cùng chạm mở những sáng tạo mới ngay hôm nay nhé!
đi giữa phố xá huyên náo khi đêm xuống